Tướng công 14 – C33.1

Chương 33: Cạm bẫy và khắc khẩu

Edit: Sal

“Lăng cô nương, vào đây đi.” Tiếng gọi của Thảo Hồ từ  trong phòng truyền ra, mang ta từ trong chấn ngạc trở lại. Vô  thức liếc về phía tay phải, bên người đã trống không.

Trong lòng siết lại, hai tay nắm thành quyền, ta nhìn vị trí đã trống hoác mím chặt môi. Nếu Thất gia thật sự là người trong lòng ta nghĩ tới, như vậy phản ứng thái quá của ta hiện giờ tất sẽ dẫn tới hoài nghi! Sắp phải vào phòng, việc duy nhất có thể làm đó là giả vờ chẳng biết gì cả!

Nghĩ đến đó, ta hít sâu điều chỉnh cảm xúc trên mặt và nhịp tim đang đập dồn dập, lấy tốc độ cực khoái lệnh cho bản thân mình khôi phục bình tĩnh. Khóe miệng vểnh cong lên lộ ra một hình cung mờ nhạt, cất bước vào trong phòng…

Lúc tầm mắt chạm đến người ngồi thẳng phía sau bàn thì thức khắc giật mình, nụ cười đông cứng bên môi. Ngay sau đó là sửng sốt, buột thốt lên, “”Đức thân vương ?! “Quả nhiên là hắn!

Khuôn mặt anh tuấn của Đức thân vương hiện lên một nụ cười nhạt, khóe môi ở lúc nhìn thấy ta sửng sốt thì vểnh cao nhất phân, vẻ tà ma tẫn hiện! Giữa đôi mắt phượng  hẹp dài ấy lóe ra một thứ ánh sáng không tên lạ kì, thứ ánh sáng ấy làm trong lòng ta “lộp bộp” một cái. Hắn đang toan tính cái gì? Ta tự nhận mình giả vờ không hề có sơ hở. Mà mặt khác, hắn sao biết ta và Liệt Minh Dã bắt gặp chuyện hắn và Dung phi tằng tịu!

Ở trong lòng âm thầm gõ vào đầu mình liền mấy cái, trấn định, trấn định, đừng chỉ bởi vì nụ cười khó dò của hắn mà đã loạn trận tuyến!

” Dân nữ tham kiến thân vương!” Ta lệnh nụ cười đông cứng của mình một lần nữa tràn ra, tiến lên một bước phúc thân hành lễ. Làm cho mình từ trong sửng sốt hoàn hồn, cái dáng vẻ ấy làm đến “Thiên y vô phùng”.*

*không chê vào đâu được

Tuy chỉ cùng hắn công khai gặp mặt một lần, nhưng ta lại có thể cảm nhận được tính nguy hiểm của hắn, bịa đặt long chủng chính là minh chứng tốt nhất! Hắn công khai toan tính giựt dây Dung phi sinh con trai tranh hậu vị, tâm tư toan tính trong âm thầm cũng không khó để biết. Những thứ này đều là ý nghĩ vội vã lướt qua trong lòng ta, chỉ ở trong lòng mà thôi, trên mặt không lộ, cũng không thể lộ!

“Hóa ra hai người quen biết nhau.” Thảo Hồ từ nghi hoặc chuyển thành sáng tỏ, tràn ra tiếu ý, lúm đồng tiền bên má xoáy sâu rất đáng yêu.

Ta khe khẽ cười với hắn, ánh mắt dừng ở trên mặt hắn lâu hơn một chút. Trong sáng như hắn mà lại thâm cư trong phủ của “Đức thân vương”, thật sự là uổng phí! Không biết tại sao, ta không coi hắn và “Đức thân vương ” là cùng một loại người, càng không cho rằng  hắn là loại “Gần mực thì đen”.

Từ trước khi vào phòng tới bây giờ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi ta đã nghĩ được nhiều như thế, cảm giác suy nghĩ tới quá nhanh, vậy nên áp vấn đề trong lòng xuống không nghĩ nữa, nếu tiếp tục nghĩ ngợi sợ rằng ” Đức thân vương” sẽ hoài nghi!

” Thảo Hồ, xem bản vương mang vật gì về cho ngươi này.” “Đức thân vương” cười dài dời ánh mắt khỏi khuôn mặt mỉm cười của ta,  một tay đem hộp gỗ đàn đặt trên mặt bàn đẩy về trước, đến tận cạnh bàn.

Thảo Hồ tiến lên mở chiếc hộp ra, hai vật trắng như tuyết ánh vào mắt. “Tuyết liên! Tuyết linh chi! “Hắn hai mắt bỗng tỏa hào quang, nâng hộp gỗ lên vừa kinh vừa hỉ. Từ động tác bưng lên của hắn liền có thể thấy sự cẩn thận cực kỳ, thật là một kẻ ái tài!*

*vật liệu, tài liệu

“Những gì ngươi muốn, bản vương đều sẽ cấp cho.” “Đức thân vương” nâng chén trà lên nhấp một ngụm, tiện tay ngắm nghía nắp chén.

“Đa tạ Thất gia!” Thảo Hồ vui mừng vô cùng, ôm hai kiện bảo bối khó có được quyến luyến không rời.Nhìn sự vui thích của hắn cùng khuôn mặt ngậm cười của “Đức thân vương”, ta đột nhiên nhận thấy trong ánh mắt hắn nhìn Thảo Hồ chứa đầy tiếu ý, tiếu ý ấy thật thật giả giả, khiến người ta thật khó mà xác định!

Không cấp ta cơ hội suy nghĩ nhiều, nghe “Đức thân vương” nói, “Trước đem “Tuyết liên” và “Tuyết linh chi” thu hồi đi.”

Thảo Hồ gật đầu, đậy nắp hộp hướng ta nhìn lại, nháy đôi mắt to xinh đẹp một cái.

Ta “Phốc” cười một tiếng, ý bảo hắn nhanh đi thu cho xong bảo bối đi.

Hắn cầm hộp gỗ rời khỏi thư phòng, ta thì đứng nguyên tại chỗ lần nữa phúc thân hành lễ, chân thành nghiêm túc nói với “Đức thân vương”, “Dân nữ đa tạ ơn cứu mạng của thân vương!” Chỉ bằng một chuyện hắn cứu ta mà nói xác thực cảm kích.

Hắn thu hồi tiếu ý thực thực ảo ảo trong mắt, lười biếng nói, “Miễn đi”. Nói đoạn đem nắp đậy lại chén trà, chuyển sang chuyện khác,” Nghe nói thiếu gia nhà ngươi thân thụ trọng thương, không biết hiện giờ thương thế thế nào rồi?”

Nghe vậy, lòng ta xoắn lại thành gút, xoắn được nhanh, giải cũng nhanh, đáp, “Tạ thân vương lo lắng, thương thế của thiếu gia đã khỏi hắn.”

“Ha ha, vậy thì tốt. Hắn là hậu duệ tướng quân mà hoàng huynh coi trọng nhất, tương lai nhất định sẽ thành rường cột nước nhà!” Khi hắn nói câu ấy thì vẻ tươi cười càng hiện rõ ra, nhưng lại làm người ta không cách nào phân  biệt thật giả.

Đã không thể phân biệt, ta liền theo ý hắn mà nói tiếp, “Thân vương quá khen, tận trung triều đình, vì xã tắc mưu lợi là trách nhiệm và nghĩa vụ mỗi người làm thần tử nên tẫn.” Câu trả lời không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Âm rơi, đổi lấy tiếng cười cực kỳ từ tính của hắn, “Ha ha ha ha, ha ha ha ha! Thật là một cái miệng biết ăn nói, thật làm bản vương rửa mắt mà nhìn!”

“Thân vương quá khen.” Ta cười nhạt đáp, muốn cầu chính mình bảo trì bình thường, đừng bị tác động bởi lời hắn. Tính nguy hiểm của hắn làm ta không thể không xốc lên mười hai phân tinh thần cẩn thận ứng phó, nếu không bắt gặp chuyện xấu của hắn và Dung phi, có lẽ ta sẽ không phải như thế này.

“Bản vương từ trước tới giờ không biết đồng dưỡng tức của Liệt Minh Dã thâm minh đại nghĩa, trung can nghĩa đảm với triều đình như thế đấy.” Hắn đột ngột chuyển đề tài, chân mày nhướng cao, khóe miệng uốn lên thành một đường cong yêu mị mê người, tựa như khen ngợi, tựa như cười nhạo.

Nghe vậy, ta giật mình một cái, sau đó chỉ thấy toàn thân như bị mũi nhọn xuyên thứ! Ta sơ suất quá, mấy câu hồi đáp lúc trước hoàn toàn không đúng! Ta là đồng dưỡng tức của Liệt Minh Dã! Ta vĩnh viễn đều không thể nào nhớ được điểm ấy!

Trong lòng âm thầm kêu hỏng rồi, khôn khéo nham hiểu “Đức thân vương” trong lúc nhất  hỏi nhất đáp đã nhận ra sự khác biệt của ta, lại còn lấy lời đối thoại đường đường chính chính cuốn ta vào cái bẫy rập mà hắn đã giăng sẵn! Chết tiệt ta thật ngốc mà! Quá ngốc!

Việc đã đến nước này hối hận cũng vô dụng, ta bây giờ vì nói sai mà sắp thành kẻ bại trận, phải lập tức bổ cứu mới là thượng sách! Nghĩ đến đấy, liễm đi sắc mặt khẽ biến, cười dài nói, ” Dân nữ đê tiện, chẳng qua là thiếu gia trung tâm vì nước, hầu hạ thiếu gia năm rộng tháng dài tự nhiên sẽ học được một chút đạo lý làm thần tử.” Nghe có chút khiên cưỡng, nhưng đã chẳng còn cách nào khác.

Lời vá víu của ta không nhận được hồi đáp của hắn, chỉ thấy hắn hơi nắm quyền, một tay đỡ trán lười biếng cười nhìn ta, nét cười chỉ giới hạn nơi khóe miệng, nó làm người ta sống lưng đổ mồ hôi lạnh.

Tiếp đó là khoảng thời gian giằng co nhau, chắc chắn hắn tuyệt không tin tưởng lời ta vừa nói, cho nên lấy tĩnh chế động. Tuy rằng vậy, ta cũng không thể thua, nếu hiện giờ mà thua, thì kéo theo Liệt Minh Dã cũng mất thể diện!

Trong phòng cực kỳ yên lặng, hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, ta thì đáp lại bằng nụ cười bình thản. Một lời nói sai sẽ lâm vào cục diện lưỡng nan, ta  ở trong lòng âm thầm cổ vũ chính mình, bất quá là chơi chiến thuật tâm lý, không cần sợ, chỉ cần bình tĩnh thôi!

Thời gian từng giây từng phút trôi đi, chúng ta cứ như vậy vừa cười nhìn lẫn nhau, không ai mở lời trước. Chính xác mà nói là không thể mở lời trước, bằng không sẽ thua một ván này!

Đúng lúc hai chúng ta bốn mắt nhìn nhau giằng co chưa phân thắng bại thì cửa phòng vang lên, nghe thấy thế hai chúng ta đều không ai thưa, vẫn như cũ nhìn nhau.

Không được đáp lại, người gõ cửa tự động đẩy cửa vào, thấy ta và “Đức thân vương” hai bên tương vọng thì sững ra, sau đó vươn một cái tay ra lắc lắc trước mặt ta, đồng thời nghi hoặc gọi, “Lăng cô nương?”

Nghe vậy, không thể nào giả vờ không thấy, ta thuận theo hắn lắc lư thu ánh mắt đối chọi với “Đức thân vương” về hướng về phía hắn, cười hỏi, “Đã thu xong bảo bối rồi hả?”

Thảo Hồ ngó ngó ta, ngó ngó “Đức thân vương”, ta thu hồi ánh mắt trước, “Đức thân vương” hiện đang ngập tràn tiếu ý quan sát ta. Tuy là Thảo Hồ cắt ngang, nhưng ta vẫn thua rồi…

Nghiêng đầu ngó thử sắc trời bên ngoài, mặt trời đã hạ xuống đằng Tây, đã gần tới hoàng hôn. “Thời giờ không còn sớm, dân nữ nên trở về thôi, cáo từ.” Ta nhẹ cười hướng “Đức thân vương” phúc thân hành lễ, rồi lại hướng Thảo Hồ cười tạm biệt, dưới hai tầng ánh mắt của bọn họ ly khai thư phòng. Thật rõ ràng, ánh nhìn của kẻ trước tựa như châm xuyên vào da thịt!

Trời lạnh quá, Tết này mưa mưa mưa mưa đến tận mồng 3, ra ngoài trời gió đập vào đau hết cả mắt, bạn về đi 1 vòng thành phố Vinh mà nước mắt ròng ròng, trong này được cái đường k có lắm xe như thủ đô, ước gì hà nội đc như vậy ^^; Tết này mình cũng hết lì xì rồi, chỉ còn đi đào bố mẹ thôi 😀 Hôm nay còn đi chụp album ảnh gia đình, cười mỏi mồm luôn. Mai lại đi về rồi, thế là hết Tết rồi, buồn quá~~

Sal. Vinh 26 tháng 1 Nhâm Thìn

Một suy nghĩ 10 thoughts on “Tướng công 14 – C33.1”

Bình luận về bài viết này