Tướng công mười bốn – Chương 12.1

Chương 12.1: Phẫn nộ bạo phát

Edit: Sal

 

 

Hôm sau…

Dùng qua tảo thiện, trừ bỏ nha hoàn đúng giờ tới thu dọn bát đũa ra, còn có một người khác, nàng đứng ở trước bàn cao ngạo nói với ta: “Theo ta quay về chỗ ở ban đầu của ngươi, ở cữ lập tức chấm dứt!”

Nghe vậy, ta đang uống nước đột ngột ngưng lại, chén trà kề sát môi không cách nào tiếp tục. Chậm rãi, ta dời chén trà, một mặt hơi nâng lên, một mặt ngẩng đầu hướng nàng nhìn lại, trong mắt tràn ngập khó mà tin được.

Ở cữ vốn phải một tháng, chỉ cấp nửa tháng đã đủ hành hạ thân thể, bây giờ lại từ nửa tháng rút ngắn còn 10 ngày! Đây là cái quái  gì? ! Chê ta mệnh dài nên giúp ta rút bớt hay sao? !

“Trừng cái gì mà trừng, thiếu gia phân phó, ngươi nhất định phải làm theo!” Nàng khinh miệt bĩu môi, ngạo khí chỉ có tăng chứ không giảm.

Âm rơi, lòng ta liền lạnh, bàn tay đang nâng chén trà chậm rãi buông xuống, đưa tay cùng chén trà song song vô lực nện trên mặt bàn.”Bịch” một tiếng vang lên, kích trái tim run rẩy của ta rơi vào thâm cốc…

Khóe miệng nhếch lên, tràn ra một mạt cười cay đắng. Liệt Minh Dã rốt cuộc vẫn là giận rồi, bực rồi, bằng không hà tất phải hành hạ ta như thế?

“Hừ, ít ngồi đây làm bộ làm tịch, qua đây!” Bỏ lại ác ngôn ác ngữ, nàng đem ánh mắt đặt lên đỉnh đầu, vênh cằm, tựa như một con khổng tước* kiêu ngạo nhấc chân ra khỏi phòng.

*con công

Mắt nhìn bóng lưng chó cậy gần nhà của nàng, ta thầm nghĩ cất tiếng cười to, chẳng hề muốn khóc, sắc mặt của Liệt Minh Dã lại lần nữa làm ta lọt vào giữa sự khinh bỉ của bọn hạ nhân. Nàng tác oai lồ lộ như thế, e là đã nhìn thấy “Ánh rạng đông” để làm nhục ta.

Thôi, nếu đã không được ở cữ, vậy liền tiếp tục đi cho hết con đường trước mắt, bất luận là tốt hay xấu, đừng để linh hồn của ta xuyên qua thành một hồi uổng phí! Nghĩ đến đây, buông chén trà, đứng đi dậy theo nàng .

“Lan uyển” là chỗ ở của ta, cùng tinh trí tiểu viện xây đối diện. Nguyên tưởng rằng nơi này chẳng có chỗ nào tốt, cũng không tưởng được lại sạch sẽ như vậy! Mặc dù không thể cùng so sánh với tinh trí tiểu viện, nhưng ít ra cũng là gian độc viện*, vả lại trong viện có trồng chút đỉnh hoa cỏ.

*chỗ ở có sân riêng

Giờ khắc này, tâm tình của ta thật khó diễn tả, nguyên lai Liệt Minh Dã không đem ta và hạ nhân an bài cùng một chỗ, mà là ở một mình trong một tòa độc viện…

Ta cùng với nha hoàn Giáp* vừa mới vào viện, phía sau liền có hai nha hoàn ( Ất, Bính ) nâng chậu gỗ tới. Hai người các nàng đem chậu đặt bên giếng nước trong viện, thẳng đứng dậy ,cùng lấy ánh mắt xem kịch hay nhìn ta , đồng thời nghe thấy nha hoàn Ất châm biếm nói, “Ngươi chỉ xứng giặt xiêm y của chúng ta.”

*Giáp, Ất , Bính như A,B,C…

Một câu tuy ngắn, nhưng lại làm đầu ngón tay ta buốt lạnh. Ta gắt gao nhìn chằm chằm y phục chất cao trong bồn, trong lòng có cảm giác khuất nhục không nói nên lời!

Liệt Minh Dã à Liệt Minh Dã, ta là đồng dưỡng tức của ngươi, đâu phải của kẻ khác, ngươi lại để ta vi hạ nhân giặt y phục? ! Ngươi là muốn nói cho ta biết, ở trong lòng ngươi ,ta ngay cả hạ nhân cũng không bằng sao? !

Nhận thức được điều này làm ta nhịn không được run rẩy, hắn đến tột cùng có bao nhiêu bực, có bao nhiêu oán? Hành hạ một nữ nhân đã vì hắn sinh con như vậy phải chăng liền có thể tiêu trừ mối hận trong lòng? ! Hắn quá vô tình! Thật sự quá vô tình!

Không báo trước, thân thể  đang run rẩy bị đẩy mạnh một cái. Ta chợt hoàn hồn, nhưng vô pháp ổn định thân hình, gấp rút thối lui về phía sau, thuận thế ngã ngồi trên đất. Run rẩy tức khắc bay sạch bách, ta phẫn nộ nâng mắt trừng hướng ba nha hoàn kia. Đáng chết, là ai đẩy ta? !

“Trước khi mặt trời lặn phải đem toàn bộ xiêm y giặt hết, phơi khô, bằng không đừng nghĩ có cơm ăn!” Ý cười tàn ác bên môi nha hoàn Giáp càng ngày càng đậm.

Chủ nào dưỡng cẩu nấy, ta lại lần nữa tận mắt chứng thực lời này không sai! Liệt Minh Dã tàn bạo, hạ nhân hắn dưỡng cũng tàn nhẫn như vậy!

Nhìn về phía chậu y phục kia, xem xong chống đất đứng lên, phủi hết bụi đất dính trên váy. Một chậu mà thôi, hiện giờ mới ăn qua tảo thiện, giặt cho xong.

“Nếu giặt không sạch sẽ, cũng đừng nghĩ dùng bữa!” Nha hoàn Bính cất tiếng the thé âm dương quái khí hăm dọa, dọa xong, cùng nha hoàn Giáp, Ất trước sau rời đi.

“A…” Ta nhìn bóng lưng ba người các nàng rời đi dắt theo nụ cười châm biếm bên khóe miệng, đột nhiên quay đầu đem mặt hướng về phía  cỏ hoa bên cạnh . Một lát sau  thu ánh mắt về, hung hăng trừng mắt phía cổng vòm sớm đã không còn bóng người.”Phi!” Dùng sức phun, muốn mượn việc này áp chế ta, nằm mơ! Nhân vi nhất khẩu khí, điểu vi nhất khẩu thực*, ta tuyệt không để các nàng đem ra làm trò cười! Tuyệt không! !

*chắc là mọi ng hểu cả, khỏi chú thích hê hê 😛 -> virus lười tái phát

Lửa giận cùng đấu khí khiến toàn thân ta tràn ngập khí lực, lấy ra hơn phân nửa xiêm y  đặt trên miệng giếng , múc nước đổ vào trong chậu. Lấy tay thử nhiệt độ của nước, một chữ, lạnh!

Không biết có phải là di chứng sau khi sinh hay không, trước kia ta cũng không sợ nước lạnh, cho dù là mùa đông rét mướt vẫn ở dưới vòi nước giặt đồ, rửa rau như thường. Mà hiện giờ lại cảm giác được chạm vào nước lạnh một cái tựa như kim châm thấu xương, ngón tay cực kỳ khó chịu, tựa như bị phong thấp.

Ta theo bản năng đem hai tay vừa ngâm trong nước nắm cùng một chỗ mà chà xát, sau khi xát vài lượt , cắn răng một cái bắt tay vào giặt y phục. Càng sợ thì càng cảm thấy lạnh, càng cảm giác khó mà xuống tay được, ta không muốn làm một nữ nhân vô dụng  như thế!!

<cont>


Một suy nghĩ 46 thoughts on “Tướng công mười bốn – Chương 12.1”

    1. uh có, dạo này ss ý đi làm bận hay sao ấy, có thông báo mà, đang đọc ‘Cười hỏi sinh tử duyên’, ta thik anh Tiếu ngu ^___^ *nam nhân như thế có soi đèn tìm 100 năm cũng chưa chắc có*

          1. hanh trinh di tim gioi tinh cua Luu Vien Phong,tai benh vien:
            y ta :”xin moi benh nhan LVP vao gap bac si”
            bac si: “e hem, nguoi thay minh co cam giac voi nam hay voi nu?”
            LVP:”man hay nu ta deu thich ca”
            Bs *do mo hoi hot* :”vay nguoi thik mac quan ao nam hay nu?”
            LVP:”quan ao nu thi dep, quan ao nam thi thoai mai, cai nao ta cung thik”
            bs *lau lau mo hoi*:”vay khi thay 1 co gai dep va 1 chang trai dep thi nguoi mun an dau hu cua ai?”
            LVP: “chi can dep, ta deu an dau hu ca, hac hac”
            Bs *đập bàn đứng dậy*chỉ vô mặt LVP*:”nguoi… nu cung thik, nam cung yeu, zay den cung nguoi la nam hay nu ha?”
            LVP*đá ghế, chỉ vô mặt bs lại*”neu ta bit thi tim nha nguoi lam cai gi”
            *hức hức* nguyen lai cau chuyen dau bun cua ta la nhu the day, kho than ta wa……….

          2. eo`…
            nha` mi that la *vuot vuot dau* …
            toi nghiep nha mi ghe *vuot vuot xuong duoi*
            2zzz nha mi that dang thuong *vuot xuong duoi chut nua + bop bop vai cai *…
            that bat hanh cho nha mi..*…(lap lai cac buoc nhu tren ) XD…*
            ……..PS: eo` thoi ta chi an bay nhiu thoi
            ta la nguoi biet dieu ma hen. ta chuon dey………

  1. xi’ xi’ quen
    Sal nang sap thi a? thi gi the? hac hac mi bua ray ta cung ban toi mat toi mui de on thi chuyen cap nen cug ban lem…
    chuc nha` mi thi dau (nhat)nha’
    tang nha mi mot ngan nu hon may man do ta hun tag
    MOAK! x 1000
    *chut chut chut……* thi dau nha’

    1. sau khi nhận 1ooo nụ hôn của Di, trên ng` chả còn chỗ nào khô ráo *Di nàng đền ta phí giặt ủi điiiii*
      p.s: thanks nàng, nói đúng ra chưa thi, 2 tuần nữa cơ, nhưng cứ ôn dần là vừa =))

Bình luận về bài viết này