Ta muốn lái xe Benz 3.1

Edit: Sal

Chương 3::

Ở trong xe khí lạnh an tường xuy phất, trong không khí tràn ngập mùi mới mẻ cùng mùi thuộc da, giống như mùi thường nghe thấy trong xe mới, Đồ Hạ Mĩ không tự chủ được vì hương vị quen thuộc trong không khí mà hít sâu một chút.“Tỉnh?”

Thình lình phát ra thanh âm dọa cô nhảy dựng, ngay lập tức mở mắt, cũng từ ghế phó điều khiển bị thả ngang ngồi thẳng lên.

Sau khi mở mắt, cô phát hiện mình đang ngồi trong một chiếc xe Benz , lấy ánh mắt chuyên nghiệp của cô mà xem liền biết đây là một chiếc Benz e500. Tiếp sau đó cô liền thấy anh, nam nhân cô nghĩ đến sẽ không gặp lại, không biết tên họ, thậm chí còn từng nghĩ anh là do cô ảo tưởng ra, cha của con trai cô.

“Anh –” Cô không tự chủ được buột miệng nói, lại ở phát ra một chữ anh sau, lại không biết kế tiếp mình nên nói cái gì.

Anh làm sao lại ở chỗ này? Anh tên là gì? Anh đã kết hôn chưa? Mấy năm nay anh đi nơi nào, có phải không ở Đài Loan không? Anh có biết em đã sinh cho anh hai đứa sinh đôi hay không?

Mấy vấn đề này tựa hồ cũng không thích hợp lắm, bởi vì quan hệ của cô và anh so với người xa lạ cũng chẳng có chỗ nào hơn, hỏi anh như vậy quả thật quá đột ngột, cũng quá dọa người rồi.

“Em muốn nói gì?” Cô muốn nói lại thôi, bộ dáng trong mắt chứa đầy một trăm câu hỏi, làm Cô Thần Phong nhịn không được nhướng  mày nghi hoặc hỏi cô.

Đồ Hạ Mĩ đầu tiên là lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe,“Tôi sao lại  ở chỗ này?”

“Em bị ngất.”

“Hả?” Cô nháy mắt quay đầu lại nhìn anh, cằm rớt xuống dưới. Cô ngất xỉu? Điều này sao có thể!

“Em không nhớ rõ sao?” Anh ôn nhu đưa tay đẩy  cằm cô về vị trí cũ.

Động tác đụng chạm của anh làm cô nháy mắt đỏ mặt, cả người đột nhiên có điểm xấu hổ, không biết phải làm gì. Cô kinh ngạc nhìn anh, tâm tình cực kỳ hỗn loạn.

“Làm chi nhìn anh như vậy?” Anh nhíu mày hỏi.

“Anh –” Cô mở miệng lại ngậm miệng, sau đó quyết định buông tha cho,“Không có gì.”

Cô Thần Phong như có chút đăm chiêu nhìn cô, nhịn không được phỏng đoán, cô vài lần muốn nói lại thôi rốt cuộc là muốn nói với anh cái gì, vì sao lại đột nhiên quyết định trầm mặc?“Em kết hôn rồi sao?” Anh đột nhiên mở miệng hỏi.

Đồ Hạ Mĩ cả người chấn động một chút, còn tưởng rằng mình rốt cục nhịn không được đem vấn đề trong lòng nói ra, kết quả mới phát hiện những lời này là anh ta nói. Cô lắc lắc đầu với anh, nghi hoặc anh tại sao lại hỏi cô như vậy.

“Vì sao?” Anh lại hỏi.

Cô nhìn anh, vẻ mặt không khỏi trở nên có chút phức tạp.“Loại chuyện này nên nói như thế nào chứ……” Cô cúi đầu xuống.

“Bạn trai của em chưa mở lời cầu hôn với em sao?”

Cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, sau đó lắc đầu giải thích tình huống của mình,“Thực sự là, tôi không có bạn trai.”

Cô Thần Phong kinh ngạc nhìn cô, trên mặt nhanh chóng hiện ra biểu tình khó hiểu cùng hoài nghi.

“Là anh hiểu lầm những lời em nói trong nhà hàng sao? Em nói bộ dạng xinh đẹp được hoan nghênh không phải lỗi của em, nam nhân thích em cũng không phải lỗi của em, những lời này không phải đại biểu em rất được nam nhân hoan nghênh sao? Nếu rất được hoan nghênh, sao có thể lại không có bạn trai chứ?” Anh không chuyển mắt nhìn chằm chằm cô truy vấn.

“Lúc đó anh cũng ở trong nhà hàng ấy à?” Đồ Hạ Mĩ có chút ngượng ngùng.

Anh gật gật đầu.“Em thật sự không có bạn trai?” Anh vẫn cảm thấy không chắc.

“Đúng.”

“Vì sao?” Trừ bỏ cảm thấy không thể tin nổi, một cái ý niệm trong đầu bỗng hiện lên trong đầu anh.“Chẳng lẽ nói, việc này cùng năm đó lần đầu tiên của em bị anh chiếm đi có liên quan?” Cô Thần Phong thốt lên.

Mặt cô đỏ lên, nhanh chóng phủ nhận,“Không phải, anh đừng đoán bừa.”

“Vậy thì vì sao?”

Cái vẻ nhất định truy hỏi đến cùng của anh khiến tâm tình của cô trở nên thực phức tạp. Cô nên nói sự thật cho anh sao?

“Anh vì sao không thể không biết đáp án này?” Đáy lòng có một chút chờ mong anh sở dĩ đối vấn đề này tò mò cùng chấp nhất như thế, là vì anh khả năng có hảo cảm với cô.

“Bởi vì anh cảm thấy rất khó tin.”

Cô nhìn anh, chờ anh nói tiếp, nhưng anh lại ngậm miệng lại luôn, cho thấy đã trả lời xong câu hỏi của cô rồi.

Bởi vì cảm thấy rất khó tin, thấy tò mò, chỉ vậy thôi?

Đồ Hạ Mĩ, mày rốt cuộc đang chờ mong cái gì chứ?

Nếu anh ta thật sự có hảo cảm với mày, thì sẽ không đợi đến tám năm sau mới đột nhiên có hảo cảm.

Nếu anh ta thật sự có ý tứ với mày, thì sẽ không như đàm hoa nhất hiện* sau, liền mai danh ẩn tích suốt tám năm.

*chắc là chỉ 1 đêm tình

Nếu anh ta thật sự có gì gì đó với mày,thì thái độ của anh ta lại càng không tự nhiên tự tại như vậy, cứ giống như là đối mặt một trong vô số khách qua đường chỉ gặp mặt một lần trong nhân sinh của anh ta mà thôi. Đối với anh mà nói, cô chính là người qua đường giáp mà thôi, chỉ vậy thôi.

Cô cười lắc đầu, giễu mình thật khờ, thế nhưng lại nghĩ hạnh phúc, may mắn xảy ra với các chị em cũng sẽ đến với mình, rõ là ngớ ngẩn nực cười.

“Em đang cười cái gì, sao lại lắc đầu?” Cô Thần Phong không chuyển mắt nhìn chằm chằm cô hỏi, tổng cảm thấy cô dường như có rất nhiều bí mật.

“Không có gì.” Đồ Hạ Mĩ lắc đầu với anh, sau đó làm bộ nhìn thời gian trên đồng hồ một chút.“Rất vui được gặp lại anh, tôi nên trở về công ty đi làm, tạm biệt.” Nói xong, cô bắt tay đẩy cửa xe chuẩn bị xuống xe, anh lại bắt lấy tay cô, ngăn cô đi xuống.

Cô ngoảnh lại nhìn anh.

“Cho anh số điện thoại của em,” Anh nói với cô.

“Anh muốn làm gì?” Cô không thể ngăn bản thân hỏi như vậy.

“Bạn bè với nhau trao đổi số điện thoại di động còn cần lý do sao?” Anh hỏi lại.

Vấn đề là, bọn họ là bạn bè sao? Tính được là bạn bè sao? Cô nghĩ thầm trong lòng, lại không  tự chủ được duỗi tay về phía anh.

“Đến.” Cô nói.

“Cái gì cơ?” Anh ngạc nhiên khó hiểu.

“Điện thoại của anh. Không phải anh muốn số di động của tôi sao?” Cô Thần Phong gật đầu, lập tức lấy di động từ túi áo treo trên lưng ghế đặt vào tay cô.

Đồ Hạ Mĩ đem số điện thoại di động của mình chuyển vào trong di động của anh, sau đó đưa điện thoại trả lại cho anh.“ Bây giờ tôi có thể đi chưa?”

“Em không cần số điện thoại của anh?”

“Chờ anh gọi điện cho tôi, tôi tự nhiên sẽ có thôi.” Tuy rằng cô thực hoài nghi anh sẽ gọi điện cho cô.“Tôi đi nha, tạm biệt.”

Cô đeo bao da lên, xuống xe, vẫy vẫy tay với anh sau đó tiêu sái rời đi.

Sau hôm nay từ biệt, e rằng lại sẽ là tám năm, hoặc là càng lâu hơn nữa! Cô nghĩ thầm.

* * *

~♥

Một suy nghĩ 9 thoughts on “Ta muốn lái xe Benz 3.1”

Gửi phản hồi cho Sal Hủy trả lời